Thứ Tư, 16 tháng 11, 2022

Thu mơ



Mùa thu chết ? - không, mùa thu trốn mất 
Uổng công tôi chờ đợi rủ đi cùng.
Con rạch nhỏ trưa qua chang chang nắng,
Chiều nay ngồi bó gối - mưa trên sông !

Ngày gì như thể ngày tận thế
Nắng nóng nung người gió đứng yên
Chiều gì như thể chiều ép uổng
Rượu nhạt môi, khăn áo ướt mưa chiều…

( ...
“ em nhắm mắt cố quên thêm một lần hờn dỗi
“ chờ rồi chờ nghe nữa - đợi mùa thu :
" nơi cờ lau lượn sóng bạc lên đồi
" nơi cành phượng vẫy chào đường đến lớp
" nơi bầu trời xanh có gió vờn tà áo trắng
" sớm chớm lạnh đầu mùa, đàn bướm điệu đà khép nép với foulard !
...) 

Đừng dỗi hờn chi bỡi mùa thu đỏng đảnh
Xứ hoa vàng còn quá nóng sau trung thu
Chưa thấy chút gì thu đã mưa tràn lũ cuốn
Ngửa mặt lên trời, chưởi hùa khơi khơi !

Mùa hè lỡ đánh mất, ” tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” còn trong film
Mùa thu lỡ đánh mất, lại nằm kề bên này nghe tôi kể - chuyện mùa thu !

Phú Đặng

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2022

THỦ ĐỨC


Chợ Thủ Đức của ông Tiền hiền Tạ Dương Minh
Người dân cố cựu sống ở Thủ Đức không gọi người có công lập nên chợ là ông Thủ Đức mà kính trọng gọi là ông Tiền hiền. Ông Tiền hiền Tạ Dương Minh có tên hiệu Thủ Đức – một thủ lĩnh thiểu số người Hoa trong phong trào “phản Thanh phục Minh” bị nhà Thanh truy đuổi chạy lánh nạn sang Việt Nam xin thần phục nhà Nguyễn và được cho định cư ở vùng đất An Ngãi thuộc tỉnh Biên Hoà. Theo lịch sử địa dư, năm 1868 khi Pháp chiếm xong Gia Định, tên gọi Thủ Đức mới xuất hiện từ việc tách huyện An Ngãi thành một khu độc lập sáp nhập vào tỉnh Gia Định, mang tên khu thanh tra Thủ Đức.

Trôi

Tiền trình cỏ lạ xông ngây ngất 
Con mắt khô rồi ngó ngửa ngang “ ( Bùi Giáng ) 

Trôi 
...
    Tú nhẹ nhàng ôm gọn người yêu trong vòng tay, mắt Vân nhắm hờ, đôi môi hé mở tựa cánh hoa hàm tiếu, hơi gió thoảng qua từ nụ hôn lướt nhẹ làm đôi mi dài từ từ khép lại, đôi má ửng hồng nóng bừng...

Về phố núi

 

Ngước về núi thoảng nghe mùi mật mía
Nhớ vạt tóc nghiêng theo gió triền đồi
Mùi lúa trỗ đang giữa thì con gái
Gió sau lưng nổi gợn sóng bồi hồi 

Ngày chưa biệt lối mờ chờ tối nhận
Người chưa qua còn phảng phất hơi người 
Bồ kết thì thầm hương treo trong nắng
Mắt lưng chừng nửa ngóng nửa nghiêng lơi

Về phố núi gió rùng mình chuyển lạnh
La Hai ngủ mê sương trắng phủ mờ
Ừ thì gió - mặc, trân mình đón gió 
Gió sau lưng cứ mát, dẫu sang mùa 

Ngày trở lại nơi ngày nao người ghé
Đừng bứt đài hoa nhỏ ngậm trên môi
Đừng e lệ bỡi tôi đà vắng bóng
Vắng từ ngày người nỡ bỏ cuộc chơi ...

Phú Đặng