Thứ Ba, 1 tháng 11, 2022

Trôi

Tiền trình cỏ lạ xông ngây ngất 
Con mắt khô rồi ngó ngửa ngang “ ( Bùi Giáng ) 

Trôi 
...
    Tú nhẹ nhàng ôm gọn người yêu trong vòng tay, mắt Vân nhắm hờ, đôi môi hé mở tựa cánh hoa hàm tiếu, hơi gió thoảng qua từ nụ hôn lướt nhẹ làm đôi mi dài từ từ khép lại, đôi má ửng hồng nóng bừng...

    Tú vùi một bên má vào làn tóc xỏa buông lơi, hướng mặt ra phía sau, hơi thở nóng phả vào vành tai, chạm vào chân nhiều sợi tóc mai làm hơi thở Vân trở gấp, cái áp môi nhẹ vào phần da thịt trắng ngần như ngó sen phía sau đôi bông tai làm Vân rùng mình, một cái ôm chặt rồi thả lỏng, đôi bàn tay ấm xoa nhẹ lên bờ vai trần, những ngón tay vướng qua sợi dây đeo làm Tú ngần ngại dừng lại rồi chuyển sang cử chỉ âu yếm bằng cách vân vê phần dây nơi tiếp giáp da thịt trắng trong, mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng từ thân thể hay từ chiếc áo đầm hở vai vừa trượt xuống để lộ nền ren chiếc áo màu đen nhỏ nổi bật trên làn da trắng hồng, Tú cúi xuống khẽ nhìn rồi nhắm mắt, mơ màng phần bên trong cái màu đen huyễn hoặc ấy.
     Đôi tay Vân ôm vòng eo siết chặt dần rồi gần như đu người áp sát vào Tú, nàng vô thức ngửa người nhô đôi trái đào chớm nở bức bối trong chiếc coóc-xê con con, Tú cúi xuống mơn trớn mùi hương lạ lùng lan tỏa mạnh, phần ren phía trên rung rung và trượt xuống bỡi đôi dây đeo đã tuột hờ qua vai nàng. Đôi gò bồng đảo trắng trong hé lộ nhô lên, cái chóp hồng hồng đáng yêu như nụ hoa, không dám nhìn thêm, nhắm mắt cúi xuống chạm nhẹ môi mình lên đỉnh chóp, luồng điện giật nhẹ, cứng người và run run...
     Giữa không gian tĩnh mịch, trong lúc thời gian ngừng trôi, một hồi chuông giáo đường vang lên cuối buổi lễ Misa chiều Chủ nhật ...

     Ngập ngừng để Tú khoát thêm chiếc áo choàng bên ngoài, rời căn gác, e lệ đi bên cạnh để ra đường đón xe, cả hai lặng im, chiếc xích lô từ từ đến và dừng lại, Vân rón rén bước lên, không nói gì với Tú, cô nói nhỏ với người đạp xích lô, về Cô Giang ...

     Sau hôm ấy, cả hai đều trốn nhau theo cách của mình, con tim Vân luôn nôn nao mách bảo hãy cầm điện thoại lên và gọi anh nhưng cái đầu trẻ con cứ bảo chờ Tú gọi lại. Còn Tú thì sợ bỡi không chỉ có lỗi chết người là anh trót lỡ nhìn thấy mà còn ray rứt vì đã đụng chạm quá mức thánh thể tình yêu của mình, anh vô thức trốn nàng nhưng nàng luôn luôn có phía trước mặt, kể cả trong giấc ngủ vùi đói khát...
    Gần ngày thi hết môn, Tú lết lên trường mà trong đầu không đọng lại được một công thức nào nhưng con tim thì trĩu nặng, cái bụng cồn cào do đói mà nuốt không vô. Còn Vân, đến chiều ngày thứ hai là bắt đầu ngồi một mình trong phòng riêng nhìn vô thức qua cửa sổ và rồi, từng giọt nước mắt lăn dài, hờn dỗi .
.

     Rồi ai cũng vượt qua chính mình để gặp lại, để rồi nước mắt ứa hân hoan, để bàn tay ấp ủ trọn bàn tay và những ham muốn tuổi thanh xuân trở mình giữa âm thanh hổn hển ...  

    Rồi mất nhau như điện xẹt giữa mùa hè, cả hai chưa kịp hiểu điều gì đã xảy ra ! 
   Sau này nghe vài tin đồn ít ỏi kiểu như ai đó gởi thơ về nói có gặp đâu đó nơi hòn đảo xa lạ thấy Tú lơ mơ đi lui đi tới hay có người khác nghe kể lại rằng chính mắt thấy nó “tả xung hữu đột” vùng vẫy khi thất thế trước khi bị ném xuống biển ... Còn tin thiệt là đêm từng đêm, ánh đèn dầu hắt hiu rọi vào không gian trống trải hình ảnh người thiếu phụ ngồi trên võng lơ láo ôm gối thay ôm con, mưa rề rề nhão nhoẹt vùng KTM cũng không làm ướt nổi đôi mắt khô nhìn vô định xuyên đêm ...
.

     Thời gian là phương thuốc nhiệm màu ?
     Ngày hết ngày, rồi cũng đã nhiều năm, rồi ai cũng tồn tại tưởng chừng ai cũng tự cho mình đã từng thích ứng !

     Để rồi đêm ấy, trăng cao nguyên mờ mờ, đêm lửa trại của nhóm bạn cũng gần tàn, Vân lẻn người lùi về phía sau, đi lần mò trong bóng tối, lát sau có trợ giúp bỡi ánh sáng của chiếc smart phone. Giờ này Tú đang chờ bên gốc thông gãy nơi ngả ba đường vào khu cắm trại...
    Lúc xẩm tối khi nhận tin, lặng người mất cảm xúc, mất cả năng lượng sống, Vân khuỵ chân ngồi xổm một tay níu vào dây buộc lều. Sau một lúc định thần, dư âm trỗi dậy nhẹ nhàng rồi thúc giục trong lòng, Vân quên mọi hình ảnh trôi qua như cuốn film câm, thầm ước lượng đoạn đường không xa lắm, gạt bỏ mọi e ngại, phải gặp được nhau ... 
     Đêm tối một mình lướt qua từng bước chân, đi hoài lại không đến, rồi thì pin cũng hết, Vân tiếp tục lặng lẽ dưới bóng trăng sơn cước mờ trong sương...

    Ngay góc cua hướng về ngả ba, đứa bé mặc áo nỉ liền quần, nón len trùm đầu, vẫy tay bên đường, Vân sững người rồi chạy vội lại ôm chặt vào lòng, tiếng hôn, tiếng nấc, lời nựng nịu hòa cùng tiếng cười nhẹ không rõ của ai.
    Trên đường mờ mờ, bắt đầu bằng hai bóng dắt nhau đi về hướng ngả ba, đoạn sau có lẽ đứa trẻ mệt nên được bồng trước mặt rồi cuối cùng được cõng sau lưng, tiếng chân nhẹ như tiếng lá rơi trên đường. Đi mãi đi mãi không có ngả ba nào, nhưng lại đến một ngả tư thì đã hừng đông, ngồi bên vệ đường ôm đứa bé ngủ say được bọc thêm bỡi một phần chiếc khăn quàng cổ màu huyết dụ của mình .
      Từ xa chiếc xe bus lừ đừ chạy đến, không thể đứng dậy, rướn người đưa tay vẫy cầu may, xe ngừng, người phụ xe đã giúp Vân bước lên, chiếc xe tiếp tục đi về hướng thành phố. Trên xe, nhóm bạn đồng nghiệp ngủ gà ngủ gật, hình như có vài đôi mắt mở nhìn, như lời chào rồi lim dim chìm vào giấc ngủ mệt nhọc…
     Trạm dừng chân, mọi người lục tục xuống xe, các bạn đi qua ghế sau lưng lái xe thấy Vân ôm đứa bé trong vòng tay ngủ li bì, tuy có ngạc nhiên nhưng không ai nỡ đánh thức…
    Khá lâu sau đó, từng người một lên xe trở về chỗ ngồi của mình, ngang qua Vân, cô bạn thân vỗ nhẹ vai, Vân ngả nghiêng người về phía trước , một khúc cây mục buông xuống cùng tấm hình, bộ đồ nỉ rồi cái nón len tuột nhẹ xuống sàn xe, chiếc khăn quàng cổ màu huyết dụ rơi nhẹ, phủ hờ, Vân vẫn ngủ mê man .
...
( 09.10.22 )

Phú Đặng