Đường về Gành Đen mùa này mặt trời tưới màu hây hây đỏ lên bãi dài, xương rồng co gai bung lá khép nép đứng thành hàng ven bờ đường, vị của gió lẩn quẩn hương ngòn ngọt, mặn nồng mùi đại dương. Trâm chạy xe mà đôi mắt liếc dòm chừng xem có người quen nào đặng chở dùm về, xóm còn tận đằng xa cuối bãi rẽ con đường ven động cát, nơi mùi rong biển phơi dốt dốt chưa đủ khô, ngai ngái dậy mùi quen thuộc...
Lớ ngớ bên đường ngay ngả ba Dốc Lở có bóng ai đi qua đi lại, khum tay dõi mắt về hướng biển, coi bộ đang sốt ruột. Trâm nhận ra ngay dáng quen thuộc, vội giảm ga, chiếc xe lộc cộc lụp bụp muốn tắt máy...
- Kha, anh Kha hả anh Kha ?
Chàng trai quay lại, nheo đôi mắt cận vói cổ hướng về tiếng hỏi, nhận ra người, mừng rỡ vội nói nên cà lăm :
- Ôi Mén, à Trâm, Trâm ... Trâm phải không ?
- Em chớ ai, ủa, sao anh Kha đứng một mình ở đây ?
- Mới, mới đứng tức thì, chờ, chờ chị Bốn ra đón ...
Chàng trai quay lại, nheo đôi mắt cận vói cổ hướng về tiếng hỏi, nhận ra người, mừng rỡ vội nói nên cà lăm :
- Ôi Mén, à Trâm, Trâm ... Trâm phải không ?
- Em chớ ai, ủa, sao anh Kha đứng một mình ở đây ?
- Mới, mới đứng tức thì, chờ, chờ chị Bốn ra đón ...
Trâm xuống xe, bỏ nón, tháo khẩu trang che mặt, đứng bên Kha tay vân vê tà áo, hỏi lí nhí chứ không còn sôi nổi vội vã như mới tức thì
- Anh Kha về hồi nào mà sao không nghe anh tính trước vậy ?
- Ờ, không nghĩ đi mà gần mấy ngày này sao nôn nao bồn chồn quá, lấy vé được mừng húm nên ...
- Hồi lấy vé được sao không nhắn tin
- Ờ, định dấu mà cũng run quá, với lại giờ cũng gặp rồi
- Hứ !
Ríu ríu mang balo trên lưng leo lên xe sau khi Trâm đưa tay nhận cái túi xách bỏ lên đằng trước.
- Anh Kha về hồi nào mà sao không nghe anh tính trước vậy ?
- Ờ, không nghĩ đi mà gần mấy ngày này sao nôn nao bồn chồn quá, lấy vé được mừng húm nên ...
- Hồi lấy vé được sao không nhắn tin
- Ờ, định dấu mà cũng run quá, với lại giờ cũng gặp rồi
- Hứ !
Ríu ríu mang balo trên lưng leo lên xe sau khi Trâm đưa tay nhận cái túi xách bỏ lên đằng trước.
Chiếc xe chầm chậm chạy về hướng biển, tia nắng bình minh cùng nhiều sợi tóc bay bay của Trâm thỉnh thoảng quẹt phủ lên đôi mắt kính cận, Kha im lặng tận hưởng trong khi Trâm im lặng cố giữ vững tay lái trên đường đất bị cát lấp quá nửa.
Đến nhà thấy chị Bốn còn trong sân hì hục đạp máy chiếc xe không chịu nổ, ngước nhìn thằng em khi nó lên tiếng chào, nghe máy xe rồ ga chạy qua khỏi ngõ mà không thấy bóng người, chị Bốn hỏi :
- Em quá giang ai vậy
- À, ai ở cuối xóm em ... không rõ !
- Nghe điện thoại làm chị thêm lo, mới nghỉ Tết vô chưa bao lâu lại về, em học hành ra sao mà quỡn quá vậy ?
- Bốn à, thi xong được nghỉ mấy ngày, em nghĩ là phải về đây chơi, em thích mùa này lắm, cả năm mới có mùa vớt rong, về canh ban đêm đợi triều lên sóng tấp rong vô cào lượm...
- Ờ, hồi đó rong nhiều ê hề chớ giờ phải bơi xuồng xa ngoài rạn vớt hay thầu bãi đá đen canh rong đúng lứa cắt phơi chớ trên bãi làm gì còn mà cào lượm !
- Anh Bốn đâu chị ? Ảnh còn phụ đi lưới không ?
- Không, ổng nói ổng đuối rồi, đi lưới đêm lạnh chịu không thấu, ổng qua phụ phơi rong dưới gành .
Xế chiều, đạp xe đi thẳng xuống bãi, đứng nhìn gành đá bờ bắc sóng vỗ từng cơn tung toé, bờ nam chạy theo bãi cát khỏi dấu đỉnh triều là chỗ phơi rong trải dài đến tận Mỏm Cụt, nơi chỉ có cây bàn chải mọc chen lấn xương rồng bám trên cát khô lẫn đá đen hứng nắng hứng gió tự bao đời...
- Em quá giang ai vậy
- À, ai ở cuối xóm em ... không rõ !
- Nghe điện thoại làm chị thêm lo, mới nghỉ Tết vô chưa bao lâu lại về, em học hành ra sao mà quỡn quá vậy ?
- Bốn à, thi xong được nghỉ mấy ngày, em nghĩ là phải về đây chơi, em thích mùa này lắm, cả năm mới có mùa vớt rong, về canh ban đêm đợi triều lên sóng tấp rong vô cào lượm...
- Ờ, hồi đó rong nhiều ê hề chớ giờ phải bơi xuồng xa ngoài rạn vớt hay thầu bãi đá đen canh rong đúng lứa cắt phơi chớ trên bãi làm gì còn mà cào lượm !
- Anh Bốn đâu chị ? Ảnh còn phụ đi lưới không ?
- Không, ổng nói ổng đuối rồi, đi lưới đêm lạnh chịu không thấu, ổng qua phụ phơi rong dưới gành .
Xế chiều, đạp xe đi thẳng xuống bãi, đứng nhìn gành đá bờ bắc sóng vỗ từng cơn tung toé, bờ nam chạy theo bãi cát khỏi dấu đỉnh triều là chỗ phơi rong trải dài đến tận Mỏm Cụt, nơi chỉ có cây bàn chải mọc chen lấn xương rồng bám trên cát khô lẫn đá đen hứng nắng hứng gió tự bao đời...
Lội ra mé nước, rạn san hô cổ xưa ven bờ đã chết từ lâu, dạo mùa đông vừa rồi còn đen trùi trũi trọc lóc, nay phủ rong lấp xấp sóng lùa từng đợt, nhiều sợi rong non dài đong đưa xô đẩy đùa cợt cùng nhau như mái tóc nàng tiên cá, hôm nay mười ba âm lịch, giờ này triều còn đang cao .
- Hù, xô anh xuống biển nè
Tiếng cười giòn sau tiếng nói của Trâm, Kha quay lại, cô gái ăn mặc che phủ kín mít, dưới vành nón nào là khăn là khẩu trang trừ đôi mắt to đen long lanh ló ra, Kha nhe răng cười nói không còn lắp bắp như lúc sáng :
- Trời nắng quá mà, Trâm ra ngoài bãi chi vậy ?
- Chiều nào em không ra, em phụ canh bãi rong
- Canh rong ? Rồi bữa đi học thì sao ?
- Má em nhờ anh Bốn phơi trở rong để ý
- Anh rể anh á ?
- Chớ ai, anh Bốn thuộc lứa học trò cũ "đời đầu" nhận lời ra giúp ba má em.
- Thầy cô còn đi dạy mà ?
Tiếng cười giòn sau tiếng nói của Trâm, Kha quay lại, cô gái ăn mặc che phủ kín mít, dưới vành nón nào là khăn là khẩu trang trừ đôi mắt to đen long lanh ló ra, Kha nhe răng cười nói không còn lắp bắp như lúc sáng :
- Trời nắng quá mà, Trâm ra ngoài bãi chi vậy ?
- Chiều nào em không ra, em phụ canh bãi rong
- Canh rong ? Rồi bữa đi học thì sao ?
- Má em nhờ anh Bốn phơi trở rong để ý
- Anh rể anh á ?
- Chớ ai, anh Bốn thuộc lứa học trò cũ "đời đầu" nhận lời ra giúp ba má em.
- Thầy cô còn đi dạy mà ?
Vậy là Trâm bồi hồi kể việc ông bà giáo già từ nhỏ sống nơi quê xứ này nên yêu quý bãi rạn san hô non lắm, mà hai năm nay du khách kéo đến cứ leo qua bãi rong chờ nước kém nhảy xuống bãi rạn chụp hình, vô ý dẫm đạp san hô non gãy chết nhiều, lặn xuống coi xót lắm ...
- Ờ, chỗ này cũng không quá xa thành phố nên chắc khó cản !
- Ba má em bàn cả năm rồi mới cùng hùn với bà con thầu khai thác rong biển, tuy bán đâu có được mấy đồng, trừ công xá phơi phóng đóng bao, huề tiền là may, lấy công làm lời đặng cố canh giữ cho được rạn san hô non bên ngoài - Anh đứng đây đợi em chạy về nhà lấy cái này cho anh ...
- Ba má em bàn cả năm rồi mới cùng hùn với bà con thầu khai thác rong biển, tuy bán đâu có được mấy đồng, trừ công xá phơi phóng đóng bao, huề tiền là may, lấy công làm lời đặng cố canh giữ cho được rạn san hô non bên ngoài - Anh đứng đây đợi em chạy về nhà lấy cái này cho anh ...
Kha dõi mắt xa xa, bên dưới con sóng vỗ nhấp nhô kia là cả một khung cảnh thần tiên đầy màu sắc, đã từng biết bao lần thưởng ngoạn kể từ hồi chị ruột lấy chồng về xứ này. Nhiều mùa hè trôi qua, mái nhà nhỏ dưới vườn dừa và bãi dài cát trắng chen đá đen cùng rạn san hô non là cả một thiên đường ...
Năm nọ, thượng đế vô tình sắp đặt một thiên thần nhỏ tự tiện mở cửa vô thiên đường, lúc đầu anh chao đảo mất tự nhiên như có ai đòi chia lãnh địa, thế mà một thời gian ngắn đôi lúc thiên đường trống trải bỡi vắng thiên thần ! Mười lần như chục, con đường xe đò đưa anh trở lại ký túc xá sao xa quá là xa, xa bằng đúng đôi mắt trao tráo trăn trở sáng đêm...
- Anh Kha nè
Giật mình Kha quay lại, Trâm trông thật đáng yêu với bộ đồ thun đỏ, tóc che kín bằng nón trùm nhựa đỏ tay cầm cái phao bằng ruột xe hơi, tay còn lại cầm hai kính lặn.
Trâm nở nụ cười tươi, thiên đường dưới con sóng của anh sắp mở cửa.
Hoàng hôn còn lâu mới buông xuống,
Trăng non mười ba cũng còn lâu ...
Giật mình Kha quay lại, Trâm trông thật đáng yêu với bộ đồ thun đỏ, tóc che kín bằng nón trùm nhựa đỏ tay cầm cái phao bằng ruột xe hơi, tay còn lại cầm hai kính lặn.
Trâm nở nụ cười tươi, thiên đường dưới con sóng của anh sắp mở cửa.
Hoàng hôn còn lâu mới buông xuống,
Trăng non mười ba cũng còn lâu ...
( ảnh minh hoạ mượn tạm của nhiếp ảnh gia nổi tiếng ghi tên trên ảnh - Huỳnh Lê Viễn Duy )