Thứ Ba, 5 tháng 7, 2022

Màu nhớ


Màu nhớ 

" Xuân hồng có chàng tới hỏi :
- Em thơ, chị đẹp em đâu ? "
                  ( thơ Huyền Kiêu )

Màu nhớ 

" Xuân hồng có chàng tới hỏi :
- Em thơ, chị đẹp em đâu ? "
                  ( thơ Huyền Kiêu )

     “ Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn ... “ bài hát nỗi buồn hoa phượng và hình ảnh cành hoa phượng nở cháy màu lửa hạ đã gắn chặt, như mặc định màu hoa đỏ thắm ấy là màu hoa của tuổi học trò, là màu của mùa tạm biệt ...
     Màu đỏ rực rỡ trên tàng cây phượng vỹ với font nền màu trời xanh thẳm đôi khi gợi rất nhiều người nhớ về nỗi buồn xa vắng, thế mà trong anh mãi nhớ nơi hoa mùa tạm biệt chỉ mỗi một màu vàng tươi nhanh chóng vàng vọt héo tàn rồi nhẹ nhàng lìa đời theo tiếng ve ran ran gọi vào hè, dưới tàng cây lim xẹt lá nhỏ khô vàng hoà cùng xác hoa vàng bay vờn theo gió.  Anh nói anh luôn thương nhớ hàng cây cổ thụ vỏ xù xì đứng thành hàng lầm lũi từng mùa qua trên con đường xưa ...
.

   Nơi ấy, đã từng là con đường học trò với hai gam màu xanh - trắng của đất trời của con người phối hợp bất kể xuân hạ thu đông. Nơi ấy, hàng cây ven đường luôn biết cảm nhận trước khi cơn gió nồm trở ngọn, trên đọt cao chen lá chen cành đã nhú lên từng chùm hoa điểm nụ hé vàng chờ đợi mùa sang ...
   Phố xá rất ít cây phượng vỹ, cũng có thể bởi thân cành giòn lại khá mảnh mai khó chịu đựng nổi qua nhiều mùa hứng giông bão. Nhớ đến hoa phượng đỏ đa phần từ nhạc từ thơ .
  Nơi ấy, con đường nào hơi nhiều gió là chắc chắn có những hàng dương hay ít ra cũng còn vài cây già cỗi cô đơn đứng riêng lẻ lắc lay đung đưa cành lá kim xơ xác với chùm trái khô khốc rơi rụng vô chừng. Cây điệp vàng, cây lim xẹt, cây phượng vàng chỉ là tên gọi khác của loại cây được chọn để trồng nhiều con đường hơi im gió, nhất là ở sân trường nơi cần bóng cây râm mát và cần hình ảnh tràn đầy sức sống ... Sức sống phượng vàng mãnh liệt đến nỗi qua mỗi mùa giông bão nhiều cành to gãy lìa nhanh chóng mọc lên chồi nhánh mới, gốc ngày càng to vỏ thêm xù xì rễ đâm sâu vào lòng đất.
  .
 .
   Tuổi hoa em vừa chớm như búp phượng hồng cuối xuân, mùa hẹn hò còn thẹn thùng chưa dám nghĩ. Anh tự tưởng  mình hoá thân thành lá cây rung rinh che nắng, tàng cây đong đưa vẫy chào ngày hai buổi, cội rễ mong đủ sâu để đợi để chờ ...
   Thế rồi, mùa lại mùa qua :
  “... Hạ đỏ cũng chàng tới hỏi 
- Em thơ, chị đẹp em đâu ? "