Thứ Hai, 10 tháng 2, 2025

Chuyện tầm phào số 19 : Phụ huynh chúng ta giỏi thật !

Chuyện tầm phào số 19: 

Phụ huynh chúng ta giỏi thật ! 

     Câu chuyện bắt đầu vào cuối một buổi chiều nóng bức, khi cháu gái tôi – bé Vân Anh, vừa đúng 10 tuổi, bị cha mẹ bắt đưa đi “định hình tương lai” qua những buổi học thêm đầy hứa hẹn. Tôi là người được giao trọng trách cao cả: Cậu út đưa đón và lén lút quan sát cháu qua cửa sổ lớp học dùm chị !

    Trước khi bước vào lớp, Vân Anh với gương mặt thơ ngây, ngước lên hỏi:
- “Cậu ơi, cô bắt buộc đi học thêm hả?”
Tôi nghe câu hỏi ấy mà lòng đau như cắt, nhưng vẫn cười giả lả:
- Cô không bắt buộc, nhưng không đi chắc con khó lòng “qua môn vỡ lòng làm người lớn’.”Con bé gật đầu, bước vào lớp với dáng vẻ của hiệp sĩ nhỏ loạng choạng đi chinh phục rừng rậm, còn tôi đứng lấp ló ngoài hành lang.

    Lớp học thêm diễn ra trong một căn phòng nóng như cái lò bánh mì bất chấp quạt trần chạy hết tốc độ, 25 khuôn mặt trẻ con ngơ ngác, căng thẳng chẳng khác gì dân văn phòng chỗ tôi cuối tháng chạy deadline. Cô giáo bắt đầu bài giảng bằng cách đưa ra bài toán mà ngay cả Einstein cũng phải vò đầu bứt tai:
 - “Một đoàn tàu đi từ A đến B với vận tốc 60km/h, thì bao lâu ba mẹ em sẽ đến ? “ Cả lớp im lặng như tờ. Tôi đứng ngoài nghe lén mà suýt sặc ! Tôi vừa nghe vừa thấy mà không hiểu gì thì phụ huynh nghe con kể lại chắc gì hiểu nhưng sao ai vẫn phải cố lo chạy tiền đóng phí học thêm? Vân Anh thì xoay cây bút trên tay không biết làm sao, rồi quay xuống bàn sau thì thầm: “Bạn ơi, cô đang hỏi về đoàn tàu hay hỏi về ba mẹ tụi mình vậy?”Tôi nhìn con bé mà lòng nghẹn ngào. Ở tuổi chớm lên 10, lẽ ra Vân Anh còn phải được chơi nhảy dây, chơi banh đũa, hoặc chí ít cũng ôm búp bê ngồi ăn kem mát lạnh khi hết giờ học. Thế nhưng, con bé đang vật lộn “giải mã tương lai” bằng toán học nâng cao để áp dụng vào các bài tập “kỹ năng sống” mà tôi thề là người lớn chúng ta chắc gì áp dụng nổi!

    Đến giữa buổi, nhận thấy cả lớp đang bắt đầu mất tập trung, cô giáo quyết định đổi món :
“ Nào các em, bây giờ làm bài tập nâng cao để giải trí nhé!”Tôi hoảng hồn khi nghe ra cách giải trí mà suýt trượt chân té ngoài hành lang. Vân Anh cúi người xuống bàn, lẩm bẩm: “Trời ơi, học thêm mà còn bài tập thì khác gì học chính khóa đâu?”Tôi thầm thì : “Khác chứ con. Chính khóa miễn phí, còn học thêm thì trả phí. Nhưng đâu dám nói to, bộ muốn phá buổi học đầu tiên của những thiên tài còn “nằm trong lá ủ” ư ? 

    Kết thúc buổi học, như những đứa khác con bé lê bước ra khỏi lớp, mắt lim dim, miệng lí nhí:
- “ Cậu à, học thêm đúng là bổ não, bữa nay mới biết thế nào là mệt mỏi, thế nào là … đuối như trái chuối !” Tôi xoa đầu cháu, an ủi:“ Còn thấy mệt vậy là con đang trưởng thành đấy. Vì cô giáo hôm nay nhắn tin tuần sau học thêm… ba buổi!”

    Câu chuyện chưa khép lại khi về nhà cửa lại đóng, chị tôi lại có được vài giờ tăng ca! Hai cậu cháu lại ăn mì gói mà tôi không thể quên nghĩ tới nhiệm vụ cho tương lai xa của những đứa trẻ và tương lai gần của thằng tôi, một nhiệm vụ e là ... 
    Chị tôi, như nhiều phụ huynh ngày nay, giỏi thật !

Phú Đặng ( người ở không ngồi bên hông Miếu Nổi )

Phú Đặng