( Chờ mưa tạnh ta trải trăng làm chiếu
Nghìn năm sau hoa trắng trổ trên đồi. - Thích Tuệ Sỹ )
Nghìn năm sau hoa trắng trổ trên đồi. - Thích Tuệ Sỹ )
Chuyện nhà
Chị hai kể chuyện nhà nửa năm rồi mà sống động như mới hôm qua, chị kể chuyện cô tám trợt cẳng ngoài sân rồi hàng xóm hụi hữ khiêng vô nhà, dượng tám càm ràm cử rử...
Rồi chỉ kể tiếng kèn đám ma dưới chợ xổm ngưng cả tháng rồi, ba bữa liền không có tiếng khóc nào để tiếng ò í e gượng lên che phủ mà sao trong lòng vẫn còn nghe tiếng vọng buồn thiu, tội chi mà tội dữ vậy trời, giờ này đứa đằng đông đứa đằng tây chắc khóc hết nước mắt, mà nước mắt cũng đóng thành đá rồi hổng chừng, ở xứ gì mà lạnh lẽo quá (!), may mà hồi đó gần ngày hết bom đạn lượm được đứa nhỏ, chớ không có con Được khờ chắc giờ nhà trổng lổng trống lơ, lạnh tanh ...
Còn đâu non tuần nữa là đám giỗ, ai cũng hối nhắc điện thoại đứa này đứa kia, chị hờn, mở miệng nói khơi khơi “ giỗ cha giỗ mẹ giỗ ông giỗ bà nó nhớ ngày thì nó dìa, điện điện chi ...” Vậy mà khi phủi đít đứng dậy chuẩn bị về thì ra nhà sau hỏi nhỏ đứa em “ mợ nghe cậu nó điện thoại, mấy thằng đó nó có hẹn dìa không ? “
Từ hồi bà già mất, Tết nào về được cũng canh chỉ rảnh chút xíu nào là chở đi về quê ngoại, nói về quê ngoại nghe ra xa lắc vậy chớ chạy ngang qua khỏi cánh đồng là đã mấp mé làng rồi, đi chút xíu qua cái kiệt là đến trảng cát có cặp mộ đôi gần đường rồi đến bực sông, ấp bắc...
Uý chu choa, gì thì gì chớ ngồi sau xe cũng tranh thủ thời gian ít ỏi nói cho thằng nhỏ hiểu, chuyện dòng họ lan man qua chuyện đường đi nẻo về, nhơn nghĩa xóm làng, không biết chỉ học hồi nào mà nói ra y khuôn (!). Bất giác đôi ba lần thằng nhỏ quên mất, tiếng trả lời lẫn trong gió Tết thổi ngược “ dạ, vậy hả má ! ” ...