Cô Tám Nhỏ Và Món Lớ Thần Thánh
Với chúng tôi, thời thơ ấu nơi quê nhà không ai đẹp hơn cô Tám Nhỏ .
Cô tôi thuộc mẫu con gái quê đẹp người đẹp nết. Tuy là con gái nông thôn nhưng cô không phải làm ruộng làm rẫy mà chỉ ở nhà khâu vá, cơm nước lo cho ông bà, cô có nét đẹp mộc mạc thuần khiết với mái tóc đen nhánh suôn dài gọn gàng trong vài ba chiếc kẹp, quần Mỹ A đen cùng màu áo bà ba cổ trái tim may bằng vải ú, áo tay dài cô luôn kéo lên nửa chừng để tiện làm việc nhà, khủy tay cổ tay tròn lẳn cùng đôi bàn tay thuôn trắng hồng mát rượi ...
.
Tâm hồn cô thuần khiết nên thể hiện tình cảm tự nhiên đáng yêu đến nỗi ai đã bắt gặp một lần ắt khó quên. Hồi năm còn lính bảo an về làng đóng quân, ở nhờ trên nhà chính gần cả một tiểu đội. Trước khoảng sân gạch gần hàng rào có một hàng cau rất cao, bẹ buồng cau cùng hoa cau mùa nào cũng có đã là nơi lý tưởng cho chim sẻ về làm tổ, mỗi sớm mai chúng bay vờn trên ngọn cau kêu ríu rít inh ỏi rất vui tai. Lúc trước cô thường ra sân ngắm nhìn đàn chim con bay con đậu kêu réo líu lo rồi lên nhà trên dọn dẹp hay châm trà cho ông, từ ngày có đám lính thì cô chỉ quẩn quanh từ buồng ngủ ra nhà bếp hay sân sau, đôi lúc cô ngồi trên ngạch cửa dõi đôi mắt mơ màng hướng về phía cánh đồng xa .
Sáng hôm ấy có ông sĩ quan, người thường hay lui tới với lý do kiểm tra lính tráng, không hiểu ông ấy muốn thể hiện tài thiện xạ hay cái gì khác mà với tay lấy khẩu súng các- bin, rê họng súng ngắm nhắm về hướng đàn chim sẻ đang chao lượn trên ngọn cây cau, hai tiếng nổ vang, đàn chim ré lên chao chát, một con rớt xuống sân. Cô Tám Nhỏ hớt hải chạy lên, nhanh chân bước lại cúi xuống ôm xác chim còn rỉ máu trên đôi bàn tay, đôi mắt thất thần trên gương mặt tái mét, cánh môi dưới run run, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào rồi cô òa khóc nức nở, khụy gối giữa sân gạch.... Cả ông sĩ quan lẫn đám lính sững sờ nín khe, không ai bảo ai hàng một lẳng lặng theo nhau ra ngõ, từ hôm đó lính tráng không còn trêu đùa lớn tiếng ở nhà trên và ông sĩ quan cũng không còn thò thụt cho đến ngày họ dời đi hẳn ...
.
.
Trong mắt ba anh em nhà tôi, cô luôn dịu dàng với mọi người, bất cứ lúc nào cũng đứng về phía chúng tôi để yêu thương và chiều chuộng khi cô còn có thể ...
Cái ngày mà ông anh trầm trồ kể thiếu đầu thiếu đuôi về một món ăn ổng vừa được cho ăn ké. Nghe ổng kể tôi cố nuốt nước miếng, nghe xong thì những món quà vặt mình đã từng ăn qua giờ không còn nghĩa lý gì !
- Nó thơm như bánh quy, nó ngon mà nghe đã gì đâu á với tiếng lụp bụp giữa hai hàm răng, càng nhai thì vị ngọt càng tuôn ra, khi ăn thì phải lẳng lặng mà ăn, ăn để thưởng thức chớ không cách nào vừa ăn vừa nói được ...
- Của ngon thì vừa ăn vừa nói có sao đâu-ông anh kề nói chen ngang
- Không, nó sặc !
- Nó thơm như bánh quy, nó ngon mà nghe đã gì đâu á với tiếng lụp bụp giữa hai hàm răng, càng nhai thì vị ngọt càng tuôn ra, khi ăn thì phải lẳng lặng mà ăn, ăn để thưởng thức chớ không cách nào vừa ăn vừa nói được ...
- Của ngon thì vừa ăn vừa nói có sao đâu-ông anh kề nói chen ngang
- Không, nó sặc !
Cô Tám Nhỏ bụm miệng cười rồi bình tĩnh hỏi ông cháu lớn cho ra lẽ. Cô thì nhẫn nại luôn gật đầu khuyến khích cháu kể, còn cháu thì kể cà kê theo cảm xúc của cháu đã đời mới diễn tả hình thức món ăn ra làm sao. Cuối cùng cô cười cười :
- Biết rồi, món đó để bữa nào rảnh cô làm cho ăn
- Vậy mai nghen cô ?
- Mai nhiều chuyện cô làm chưa xong đâu, bữa nào đi
- Vậy chuyện gì để bọn con làm phụ cô cho xong sớm nha cô ?
- Không được, các con không làm được đâu ...
- Biết rồi, món đó để bữa nào rảnh cô làm cho ăn
- Vậy mai nghen cô ?
- Mai nhiều chuyện cô làm chưa xong đâu, bữa nào đi
- Vậy chuyện gì để bọn con làm phụ cô cho xong sớm nha cô ?
- Không được, các con không làm được đâu ...
Từ hôm ấy chúng tôi theo sát mà không dám mở miệng giục cô, chắc cô biết ý nên vừa làm vừa kể chuyện khác cho đám nhỏ bớt sốt ruột, có lần cô xúc ra độ nửa mủng bắp rồi từ tốn nói mà làm cả bọn chưng hửng :
- Nó làm từ bắp khô thôi chớ có gì đâu.
Trời ơi, thiệt sao cô - cái món thần thánh mà ông anh kể làm cả hai đứa em chảy nước miếng lại là từ những hột bắp khô queo cứng ngắt mà nếu chưa đập bể đôi bể ba cho gà nó cũng chê chẳng muốn ăn sao cô ?
Vậy là chúng tôi thất vọng não nề, không còn quan tâm đến nữa ! Lơ ...
.
- Nó làm từ bắp khô thôi chớ có gì đâu.
Trời ơi, thiệt sao cô - cái món thần thánh mà ông anh kể làm cả hai đứa em chảy nước miếng lại là từ những hột bắp khô queo cứng ngắt mà nếu chưa đập bể đôi bể ba cho gà nó cũng chê chẳng muốn ăn sao cô ?
Vậy là chúng tôi thất vọng não nề, không còn quan tâm đến nữa ! Lơ ...
.
Mấy ngày sau, buổi xế trưa trời làm giông đổ mưa, ba anh em đi lên đi xuống quanh thềm nhà đến cuồng chân cũng chưa nghĩ ra trò gì chơi cho đỡ chán, nhìn màn mưa ngoài trời thế này thì cả buổi chiều coi bị giam lỏng chớ nghĩ chi đến trò bắn bi đánh đáo bắt phe chơi u mọi nữa, chán !
Cô Tám Nhỏ cúi khum người tay giữ nón che mưa, tay cầm cái tô áp vào người leo lên bậc thềm, bỏ cái nón lá ra là cô sà vào ôm mấy anh em tôi, cô nói nhỏ :
- Thôi đừng buồn ông trời nữa, cô đền nè...
Trong cái tô chứa một lớp bột màu vàng nâu gần đầy miệng bốc mùi thơm, có bốn cái lá ổi già cắm nửa chừng vào lớp bột. Ông anh lớn mở to mắt la lên :
- Món này nè, " y chang " ở nhà bạn con á !
- Các con ăn thử đi, từ từ ăn nghen .
- Thôi đừng buồn ông trời nữa, cô đền nè...
Trong cái tô chứa một lớp bột màu vàng nâu gần đầy miệng bốc mùi thơm, có bốn cái lá ổi già cắm nửa chừng vào lớp bột. Ông anh lớn mở to mắt la lên :
- Món này nè, " y chang " ở nhà bạn con á !
- Các con ăn thử đi, từ từ ăn nghen .
Hai thằng em cứ nhìn theo động tác ông anh lớn mà bắt chước, ổng cầm cái lá ổi theo chiều ngửa, xúc vô tô bột rồi đưa lên há miệng đổ vô gọn gàng, chính xác là đổ vô vì cái lá không hề thấm ...ướt nước miếng ! Ông anh kề cầm cái lá chưa xúc mà hai mắt chăm bẳm vào miệng ông anh, khi ổng chóp chép nhai thì cái miệng ông anh kề vô tình hình như cũng uốn miệng theo. Tôi thì tính nhát bẩm sinh, cầm cái lá giữa hai ngón tay mà trông mong ông anh nào ăn xong nói cho mà nghe thử nó ra làm sao ...
Ông anh lớn xúc lần thứ hai thì ông anh kề mới bắt đầu xúc, không ai nói gì làm tôi nhìn lên tìm cô cầu cứu, Cô Tám Nhỏ đứng lom khom miệng cười chúm chím mắt long lanh nhìn mấy đứa cháu, cô khuyến khích :
- Con xúc ít thôi, bỏ miệng nhai, khi ăn đừng nói, ngon lắm đó.
Thế là tôi len lén xúc một miếng, mức độ bắt chước đổ vô miệng gọn gàng đến đâu thì chưa rõ chứ đưa mắt nhìn mấy ông anh ăn là ... phát thèm : Tốc độ nhai nuốt của hai ông anh tôi thiệt là ... đáng nể !
- Con xúc ít thôi, bỏ miệng nhai, khi ăn đừng nói, ngon lắm đó.
Thế là tôi len lén xúc một miếng, mức độ bắt chước đổ vô miệng gọn gàng đến đâu thì chưa rõ chứ đưa mắt nhìn mấy ông anh ăn là ... phát thèm : Tốc độ nhai nuốt của hai ông anh tôi thiệt là ... đáng nể !
Tôi cũng tăng dần nhịp điệu, một mùi thơm ấm áp tỏa dịu dịu phủ quanh chúng tôi bên thềm nhà, tiếng lụp bụp giòn tan từ những mảnh còn lớn giữa hai hàm răng, vị ngọt thanh thanh ở đầu lưỡi từ từ ngọt đậm dần rồi trôi tuột qua cổ họng ... Quay lại tìm cô, cô tôi ngồi lên ngạch cửa hai bàn tay xoa lên nhau giống như là trời đang lạnh, đôi mắt cô sáng long lanh, răng cô cắn nhẹ lên môi như cố nén cười, hình như cô sợ chúng tôi ... giật mình !
.
.
Một buổi chiều khó quên
Một món ăn chơi tuy quê mùa mà ngon chạm mức thượng thừa lại có cái tên kêu như thể gọi nhầm : Lớ !
Một món ăn chơi tuy quê mùa mà ngon chạm mức thượng thừa lại có cái tên kêu như thể gọi nhầm : Lớ !