Hôm nay 29 tháng bảy AL ( 16/9/2020 ) ngày Giỗ Đức Tả Quân Lê Văn Duyệt và gắn trả lại bảng tên đường Lê Văn Duyệt từ cầu Bông đến Lăng của Ngài ...
Ba trường nổi tiếng nhất của Tỉnh Gia Định cùng tọa lạc chung quanh Lăng Ông là Trường Quốc Gia Cao Đẳng Mỹ Thuật Saigon, Trường Nam Trung Học Hồ Ngọc Cẩn và Trường Nữ Trung Học Lê Văn Duyệt ...
Cả Saigon - Gia Định chỉ có ba trường trung học giành riêng cho nữ sinh là Gia Long, Trưng Vương và Lê Văn Duyệt. Không hẹn mà nên, con đường nào xung quanh các trường nữ cũng mát rượi bóng những hàng cổ thụ, làm không biết bao nhiêu cây si trồng chen đành ... chết yểu !
Những tà áo dài raglan trắng tinh khôi có vạt ngắn chỉ hơi quá gối tung tăng dưới hai hàng cây trên đường Lê Văn Duyệt về hướng cầu Bông, nơi có rạp ciné Văn Hoa Đakao với áp phích film Tình Thù Rực Nắng treo hai bên mặt tiền rạp hay đi tắt qua bên Lăng Ông về rạp Cao Đồng Hưng với áp phích film Doctor Zivago làm nức lòng đám học trò con gái, nhìn hình vẽ mà khao khát mong được có giờ học mà thầy cô bịnh đột xuất, vài tiết trống đủ để kéo bầy đi ciné với nguyên áo dài gắn phù hiệu Lê Văn Duyệt ...
Hướng ngược lại, tà áo dài e ấp đằm thắm khi bước chân khép nép né những gốc cây dầu cổ thụ gần cổng thành Gia Định xưa. Gốc cây thì xù xì to lớn mà ánh mắt sinh viên trường Mỹ Thuật, nam sinh trường Hồ Ngọc Cẩn còn mở lớn hơn, đắm đuối dõi theo tà áo dài mê hoặc làm đôi chân nữ sinh cảm thấy bỗng lính quýnh ngại ngùng. Vài cái đuôi dạn dĩ bám theo sau thanh âm tiếng guốc khua cùng nhịp điệu " em tan trường về ...
Một hôm tình cờ nhặt được bài thơ của một cựu học sinh trường Nam Trung Học Hồ Ngọc Cẩn mà chưa biết được tên tác giả, đồng cảm cùng bước chân nàng thơ của anh. Từ ngày cũ tháng cũ đến tận bây giờ sao vẫn cứ rưng rưng :
Ngày tháng cũ cơ hồ như kỷ niệm / Em đơn sơ một buổi sáng qua trường / Ôi huyền thoại một loài chim tóc trắng / Để anh về tơ tưởng chuyện yêu thương.
Em mới lớn tóc thơm hương mười sáu / Thoáng mây bay mắt mộng cũng bâng khuậng / Sáng thu mưa ngoan hiền như sắc áo / Đón đưa thôi mà anh cũng ngại ngùng.
Cơ nhung nhớ làm sao chiều chủ nhật / Ngày buồn như ánh mắt đợi tình nhân / Mai có ngang cổng trường Hồ rộn rã / Biết không em ai dấu nụ âm thầm.
Chẳng làm quen cho tình anh rất mới / Mãi ngu ngơ một thuở biết yêu người / Nên…công thức toán ban B: “Từ thị” / Sách vở buồn em gái láng giềng ơi.
Tóc vẫn thơm như ngày em mới lớn / Mắt vẫn buồn cô đọng sắc mây sương / Dáng em qua vẫn như ngày tháng cũ / Nhưng thời gian anh cũng phải xa trường.
Xin mai mốt ở một lần thương tưởng / Cũng đơn sơ như buổi sáng thu mưa / Xin tiếng guốc mãi hoài vang âm huởng / Để anh về yêu áo trắng năm xưa.
Hôm nay sau gần 45 năm, kề bên Lăng người ta đã gắn trả lại tên đường mang tên Ngài.
Dù gì thì con đường cũ thủơ sinh thời Ngài đã từng, khi cỡi ngựa lúc võng lọng đi qua....
Dù gì thì hàng cây cao lá reo trong gió như hát ru, ngàn thu vẫn nhớ ...
Con đường cùng ngôi trường mang tên Ngài với biết bao kỷ niệm dấu yêu trên từng bước chân mộng mơ tuổi hoa niên, đã tái hiện được một phần cũng đà an ủi, đã gây dậy men thương hương nhớ nhiều người ...
Giờ mới biết rằng cái mất không dễ mất hẳn dẫu trăm năm.
Lịch sử làm sao mà có thể chôn dấu chỉ bằng nước sơn lên bảng hiệu !