Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2025

Chuyện tầm phào số 16 : Lời Đồn


Thuở ấy, chùa lớn tọa lạc bên rìa thành phố, tuy chưa hoang vắng nhưng vẫn uy nghi và yên bình giữa thời khốn khổ ...
Mọi buổi sáng sớm, đi bộ qua vài đường phố chính, thị xã nhỏ dân ít nhà thưa nhưng đều có vài căn phố vừa treo bảng “ tịch biên”, mới tinh !
Mọi buổi sáng sớm, cổng chính chùa chưa mở, giữa hồ sen góc ngả tư có đài sen lớn, tượng Phật Bà Quan Âm đứng trên cao nhìn chúng sinh bên ngoài hàng rào, nhiều bộ dạng khắc khổ thành kính sì sụp lạy cúng vọng cầu xin cho bản thân vượt qua thời buổi tai ương, khẩn cầu dữ ít lành nhiều cho thân nhân còn đâu đó trên đường xa ...
Sáng sớm hôm ấy, bên những người quỳ lạy từ ngoài hàng rào còn có nhiều người đến đứng lố nhố ven đường trong im lặng, nhiều đôi mắt hướng về, vài cánh tay rụt rè chỉ tượng Phật Bà Quan Âm, người rón rén hỏi nhỏ người bên cạnh, ai nấy đều thẩn thờ, miệng lẩm bẩm “ A Di Đà Phật “ .
Càng lúc người càng đông, nhiều xe đạp dừng lại giữa đường đứng nhón chân ngóng cổ nhìn qua vai người khác hướng về bức tượng, gương mặt ai cũng đều ngơ ngác bần thần ...
Sau hồi còi hú lên báo hiệu đến giờ làm việc buổi sáng chưa lâu thì công an, du kích đến giải tán đám đông, ai nấy đều miễn cưỡng rời chỗ đứng mà mắt còn ngoái lại, tan hàng ...
Đi sau một nhóm còn bàn tán, nghe rõ lời nói quả quyết:
” - Phật Bà Quan Âm đã đổi tay cầm bình nước cam lồ từ tay phải sang tay trái, điềm lành lớn lắm, may phước cho dân mình rồi ...”
Đúng sai chưa rõ, phước đâu chưa thấy, mấy ngày sau bảng “ tịch biên” treo nhiều hơn, quán cà phê quốc doanh phường tư vắng thêm vài chỗ ngồi quen, gương mặt ai cũng đăm chiêu...
Má nó ráp theo vài người quen đùm túm áo quần và chút đồ ăn lên đồn thăm nuôi còn ngoái cổ dặn : “ Đững lên gần chùa, nẫu để ý ! “
( PĐ, trung thu 2024, Tuyhoa mưa ! )

Phú Đặng