nghe tin bạn
bỏ nhà đi trốn nợ
tết này chẳng biết ghé thăm ai
nghe tin đứa
mua thêm vài sở đất
lý thì mừng
mà lại bi ai
nhớ đứa chết thây ngoài biển cả
tháng chạp rùng mình
nhang thắp cho ai?
nhà nước hân hoan cấp đất xây chùa
đám thầy tu được thời lên áo xống
cuối bãi sông còn lại người mất đất
đêm ác mộng
A Dục Vương hiện về
với răng nanh mỏ đỏ
chúng ta sinh ra trong thời thổ tả
gió bấc xô lệch mặt người
ở đâu đó trên Đảo Nguyệt Thiềm
ngày Hoàng Sa rơi vào tay giặc
những cái chết đi vào lãng quên
văng vẳng giữa thủ đô
đêm hát hò với giặc
này em
theo cùng anh ra biển
thắp một nén nhang
nhớ lấy ngày hăm bảy tháng chạp
một ngàn chín trăm bảy tư
bảy tư người con trai đã chết trong sương mù
giữ lại cho chúng ta một con đường ra biển
giữ lại trong anh bầu máu nóng
giữ lại trong em một lời nói thật
dẫu có túng cùng
cũng không bán mua nhau
16.01.2012
Quay về đêm hôm trước
nắng mật chảy qua trời đông chí
không lạnh mà sao lại cứ buồn
gió gợi hương ngưòi nghe rất ngọt
hôm nào sót lại giữa môi hôn
không lạnh mà sao lại cứ buồn
gió gợi hương ngưòi nghe rất ngọt
hôm nào sót lại giữa môi hôn
mỗi chữ xuống dòng nghe rất nặng
trong lòng giấy trắng hãy còn thơm
em muốn viết gì thêm nữa vậy
ký tự buồn
gom lại cũng cô đơn
trong lòng giấy trắng hãy còn thơm
em muốn viết gì thêm nữa vậy
ký tự buồn
gom lại cũng cô đơn
ngồi lại nói quanh điều nhăng cuội
cái đau bữa trước nói như đùa
xuân ở bên trời chưa kịp đến
giật mình đang nắng bỗng dưng mưa
cái đau bữa trước nói như đùa
xuân ở bên trời chưa kịp đến
giật mình đang nắng bỗng dưng mưa
nắng buổi hôm xưa hồng như ngọc
lời ngỏ năm xưa chẳng gieo vần
em hé đôi môi nồng như rượu
chia cùng không một chút phân vân
lời ngỏ năm xưa chẳng gieo vần
em hé đôi môi nồng như rượu
chia cùng không một chút phân vân
chừng xuân đang chín dần trong gió
ta vẫn chần chừ phía cuối đông
muốn quay về lại đêm hôm trước
rót thêm vào đó chút ân cần
ta vẫn chần chừ phía cuối đông
muốn quay về lại đêm hôm trước
rót thêm vào đó chút ân cần
ĐI VỀ PHÍA MÙA THU
chao ơi nắng quái gieo ngoài nội
vàng cả chiều tôi
vàng cả em
chợt thương cánh bướm chao triền gió
giữ gìn không rụng xuống lòng đêm
áo khăn đã sẵn từ hôm trước
cứ giục đi về phía mùa thu
trông nhau chừng đã mòn con mắt
hỏi người nghe nói chỉ hình như
thì chỉ cười thôi
chẳng nói gì
mùa thu còn những ngàn dặm mây
tay trắng chỉ còn vin lấy gió
gọi hờ khản giọng những heo may
chao ơi
cánh bướm chao ngoài nội
có chở giùm theo những buồn vui
ta vẫn ngồi đây buồn hí hoáy
làm sao cũng chẳng thể quên người.
về nhà lại cứ nhìn ra ngoài đường
ngựa thồ nằm nhớ yên cương
vết roi ngang dọc
con đường dọc ngang
nghe mùa sắp dứt gió nam
ngơ ngơ con mắt chờ nàng vẫy tay
Thơ tặng ngựa non
Cỏ còn xanh
Và ngựa vẫn còn non
Qua truông rộng lòng chiều nghe đã mỏi
Mọt chút non tơ
lại làm tình, làm tội
gã giang hồ muốn buông lỏng dây cương
Và ngựa vẫn còn non
Qua truông rộng lòng chiều nghe đã mỏi
Mọt chút non tơ
lại làm tình, làm tội
gã giang hồ muốn buông lỏng dây cương
Tôi đã nghe
Gió rú khắp mười phương
Lại cứ giật mình bởi tiếng cười thơ dại
Có phải chăng
trời sinh nòi con gái
Để ngón non tơ bấu nát can trường
Gió rú khắp mười phương
Lại cứ giật mình bởi tiếng cười thơ dại
Có phải chăng
trời sinh nòi con gái
Để ngón non tơ bấu nát can trường
Cỏ còn xanh
Và ngựa vẫn còn non
Tôi còn phải đi về phía trước
Thu lại hành trang bên đường xuôi ngược
Có tiếng hí chưa tròn của chú ngựa non
Và ngựa vẫn còn non
Tôi còn phải đi về phía trước
Thu lại hành trang bên đường xuôi ngược
Có tiếng hí chưa tròn của chú ngựa non
Tình ta ơi
Ngày vác gậy qua sông
Lòng chẳng sá chi là sông sông rộng
Chưa dứt cơn mơ
một thời cỡi sóng
Ngơ ngẩn bên đồi
mot chu ngua non
Ngày vác gậy qua sông
Lòng chẳng sá chi là sông sông rộng
Chưa dứt cơn mơ
một thời cỡi sóng
Ngơ ngẩn bên đồi
mot chu ngua non