Thứ Hai, 8 tháng 4, 2019

Chuyện " trớt quớt "

Loạt chuyện "hố hàng" & "trớt quớt " có thật 100% !
Chuyện thứ 1 : 
Kỷ niệm 20 năm ngày thành lập trường. Bạn bè gần nửa đất nước gặp nhau sau chừng ấy năm, ôi thôi biết bao nhiêu chuyện cũ vui buồn được tranh nhau kể lại...
Màn đêm buông xuống, tại hội trường có tổ chức một buổi tiệc mà ngôn ngữ bây giờ thường gọi là Gala Dinner.
Thầy cô và bè bạn khóa 28 , 29 , 30 cùng một số là các em khóa sau tham dự khá đông.
Sau khi an tọa, mọi người cùng nhau hàn huyên tâm sự, không khí thể hiện tình thầy trò bằng hữu trường xưa nghĩa cũ rất là cảm động...
Một bạn nam, trang phục và điệu bộ khá chững chạc chắc là cán bộ của một đơn vị nào đấy, chúng tôi không biết mặt biết tên nên biết là thuộc các khóa sau, đi lên khoảng trống còn lại do cách xếp bàn ghế hình chữ U, Em cầm micro rồi cúi đầu thưa gởi đến quý Thầy cô giáo và các anh chị thuộc các lớp trên rất lễ phép, em cho biết hôm nay trở về trường cũ nên rất xúc động, để tỏ lòng quý mến em xin hát một bài kính tặng mọi người...
Tiếng vỗ tay vang lên đều khắp để ủng hộ người xung phong làm nóng không khí, ai cũng nghĩ sẽ thưởng thức những bài hát quen thuộc thời đó trong các dịp này như là Bài Việt nam quê hương tôi, Bài ca xây dựng, Bụi phấn hay chí ít cũng là xé rào hát một bài ca nhạc vàng thời ấy còn đang cấm như là Nỗi buồn hoa phượng, chẳng hạn...
Rất bình tĩnh và tự tin với chiếc micro trên tay, em giới thiệu tỉnh bơ :
- Sau đây em xin trình bày bài ca Chuyện tình Lan và Điệp !
( hic )

Chuyện thứ 2 : 
Đêm trước nhậu nhiều lại quá khuya, sáng dậy hổng nổi, ngặt là cái thói quen ở đây, nơi có hơn 90% người Hoa và người Khơme sinh sống, sáng dậy việc đầu tiên là ăn sáng...
Đi cùng mọi người làm sao nằm ì trở mình lăn qua lăn lại chờ… tỉnh được !
Vô một tiệm ăn khá to, người thì rôm rả kêu cơm tấm bì sườn cơm tấm xíu mại, kẻ thì kêu bánh mỳ phá lấu hay bánh mỳ bò kho… rân trời !
Thấy khô khan quá sợ nuốt không trôi, nhìn qua ngó lại hy vọng có hủ tiếu phở bún gì chăng. Hỏi cô bé da ngăm ngăm đang phục vụ trong quán :
- Có món gì …nước nước không, cháu ?
Nhíu mày suy nghĩ khá lâu, bật miệng :
- Dạ có
Thấy có lý rồi (!), vui vẻ hỏi :
- Món gì vậy, cháu gái ?
- Dạ, trà đá
- !

Phú Đặng