....
Tú nhẹ nhàng ôm gọn người yêu trong vòng tay mình, mắt Dung nhắm hờ, đôi môi hé
mở tựa cánh hoa hàm tiếu, hơi gió thoảng qua hay nụ hôn lướt nhẹ mà đã làm đôi
mi dài từ từ khép lại, đôi má ửng hồng nóng bừng...
Tú vùi một bên má vào làn tóc xỏa buông lơi, hướng mặt ra phía sau, hơi thở
nóng phả vào vành tai, chạm vào chân nhiều sợi tóc mai làm hơi thở Dung trở
gấp, cái áp môi nhẹ vào phần da thịt trắng ngần như ngó sen phía sau đôi bông tai làm Dung rùng mình, một cái ôm chặt rồi thả
lỏng, đôi bàn tay ấm xoa nhẹ lên bờ vai trần, những ngón tay vướng qua sợi dây
đeo làm Tú
Đôi tay Dung ôm vòng eo siết chặt dần rồi gần như đu người áp sát vào Tú, nàng vô thức ngửa người nhô đôi trái đào chớm nở bức bối trong chiếc coóc-xê con con, Tú cúi xuống mơn trớn bằng đôi môi nóng lên phần da thịt phía bên trên phần che kín, mùi hương lạ lùng lan tỏa mạnh, phần ren phía trên rung rung và trượt xuống bỡi đôi dây đeo đã tuột hờ qua vai nàng. Đôi gò bồng đảo trắng trong hé lộ nhô lên, cái chóp hồng hồng đáng yêu chưa có nụ, không dám sờ, cúi xuống, chạm nhẹ môi mình lên đỉnh chóp, luồng điện giật nhẹ, cứng người và run run...
Giữa không gian tĩnh mịch, trong lúc thời gian ngừng trôi, một hồi chuông giáo đường vang lên cuối buổi lễ Misa chiều Chủ nhật ...
Ngập ngừng để Tú khoát thêm chiếc áo choàng bên ngoài, rời căn gác, e lệ đi bên cạnh để ra đường đón xe, cả hai lặng im, chiếc xích lô từ từ đến và dừng lại, Uyển Dung rón rén bước lên, không nói gì với Tú, cô nói nhỏ với người đạp xích lô, về Cô Giang ...
Sau hôm ấy, cả hai đều trốn nhau theo cách của mình, con tim Dung luôn nôn nao mách bảo hãy cầm điện thoại lên và gọi anh nhưng cái đầu trẻ con cứ bảo chờ Tú gọi lại. Còn Tú thì sợ bỡi không chỉ có lỗi chết người là anh trót lỡ nhìn thấy mà còn ray rứt vì đã đụng chạm quá mức thánh thể tình yêu của mình, anh vô thức trốn nàng nhưng nàng luôn luôn có phía trước mặt, kể cả trong giấc ngủ vùi đói khát...
Gần ngày thi hết môn, Tú lết lên trường mà trong đầu không đọng lại được một công thức nào nhưng con tim thì trĩu nặng, cái bụng cồn cào do đói mà nuốt không vô.Còn Dung, đến chiều ngày thứ hai là bắt đầu ngồi một mình trong phòng riêng nhìn vô thức qua cửa sổ và rồi, từng giọt nước mắt lăn dài, hờn dỗi ...
...
Phú Đặng