Thứ Hai, 8 tháng 4, 2019

Thu ( trailer )


" Một mai xa nhau, xin nhớ cho nhau nụ cười
Cho cuộc tình người, hẹn hò nhau đến kiếp mai
Đừng hận nhau nữa lệ nào em khóc cho đầy
Tình đã mù trong sương khói theo cơn gió - lùa - tả - tơi... " ( Một mai em đi - NS.Trường Sa )


....
    Trăng cao nguyên mờ mờ, đêm lửa trại của nhóm bạn cũng gần tàn, Thu lẻn người lùi về phía sau, đi lần mò trong bóng tối, lát sau có trợ giúp bỡi ánh sáng của chiếc smart phone. Giờ này Tùng đang chờ bên gốc thông gãy nơi ngả ba đường vào khu cắm trại...

    Lúc xế chiều khi nhận tin nhắn, lặng người mất cảm xúc, mất cả năng lượng sống, Thu khuỵ chân ngồi xổm một tay níu vào dây buộc lều. Sau một lúc định thần, dư âm trỗi dậy nhẹ nhàng rồi thúc giục trong lòng, Thu quên mọi hình ảnh trôi qua như cuốn film câm, thầm ước lượng đoạn đường không xa lắm, gạt bỏ mọi e ngại, phải gặp được nhau ... Đêm tối một mình lướt qua từng bước chân, đi hoài lại không đến, rồi thì pin cũng hết, Thu tiếp tục lặng lẽ dưới bóng trăng sơn cước mờ trong sương .
...
    Ngay góc cua hướng về ngả ba, đứa bé mặc áo nỉ liền quần, nón len trùm đầu, vẫy tay bên đường, Thu sững người rồi chạy vội lại ôm chặt vào lòng, tiếng hôn, tiếng nấc, lời nựng nịu hòa cùng tiếng cười nhẹ không rõ của ai...
Trên đường mờ mờ, bắt đầu bằng hai bóng dắt nhau đi về hướng ngả ba, đoạn sau có lẽ đứa trẻ mệt nên được bồng trước mặt rồi cuối cùng được cõng sau lưng, tiếng chân nhẹ như tiếng lá rơi trên đường. Đi mãi đi mãi không có ngả ba nào, nhưng lại đến một ngả tư thì đã hừng đông, ngồi bên vệ đường ôm đứa bé ngủ say được bọc thêm bỡi một phần chiếc khăn quàng cổ màu huyết dụ của mình .
    Từ xa chiếc xe bus lừ đừ chạy đến, không thể đứng dậy, rướn người đưa tay vẫy cầu may, xe ngừng, người phụ xe đã giúp Thu bước lên, chiếc xe tiếp tục đi về hướng thành phố. Trên xe, toàn đám bạn đồng nghiệp ngủ gà ngủ gật, hình như có vài đôi mắt mở nhìn, như lời chào rồi lim dim chìm vào giấc ngủ mệt nhọc…
    Trạm dừng chân, mọi người lục tục xuống xe, các bạn đi qua ghế sau lưng lái xe thấy Thu ôm đứa bé trong vòng tay ngủ li bì, tuy có ngạc nhiên nhưng không ai nỡ đánh thức…
   Khá lâu sau đó, từng người một lên xe trở về chỗ ngồi của mình, ngang qua Thu, cô bạn thân vỗ nhẹ vai, Thu ngả nghiêng người về phía trước , một khúc cây mục buông xuống cùng tấm hình, bộ đồ nỉ rồi cái nón len tuột nhẹ xuống sàn xe, chiếc khăn quàng cổ màu huyết dụ rơi nhẹ, phủ hờ , Thu vẫn ngủ mê man
... ( còn tiếp )
Phú Đặng