Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2019

Đào Hiếu - Bù Khú ( trích đoạn )

Đào xách xô nhựa, đi qua chiếc cầu gỗ. Trong vườn của ông già có cái giếng cũ bám đầy rêu nhưng nước ngọt. Tại đó cô gái hai mươi tuổi làm quen với ông già.
-Sao tên của chú nghe mắc cười quá vậy?
-Biết “Bù Khú” là gì không?
-Không.
-Là tối ngày la cà, nhậu nhẹt. Mất tư cách.
-Nhưng con thấy chú cũng đàng hoàng mà.
-Coi vậy chứ không đàng hoàng đâu. Cứ thấy người đẹp là bủn rủn tay chân.
-Hèn chi nãy giờ con thấy tay chú run.
-Chú bị bất ngờ.
-Vì sao?
-Vì lúc nãy trong nhà nhìn ra, thấy có cô tiên trên trời đáp xuống.
-Đâu có cô tiên nào đâu? Là con đó.
-Con có cái miệng cười rất đẹp.

Đào làm trò khỉ, nhăn mặt cười đủ kiểu.
-Cười kiểu nào cũng đẹp. Đối với chú, con gái chỉ có cái miệng là quan trọng.
-Quan trọng như thế nào?
-Làm quen với con trai cũng là cái miệng. Hôn tỏ tình cũng là cái miệng. Nhận lời cầu hôn cũng là cái miệng.
-Chú đang tán con phải không?
-Chú xin lỗi. Già rồi mà đi tán con nít.
-Nhưng con đâu phải con nít. Con là một người nữ, còn chú là một người nam.
-Vậy chú lấy nước cho con được không?

Bù Khú bỏ cái gàu bằng nan tre xuống giếng, kéo nước lên, đổ vào xô cho Đào. Lại bỏ gàu xuống giếng. Đào hỏi:
-Nhà chú có nước máy không?
-Có. Nhưng  cũng bị cúp. Nhờ vậy mà chú mới quen được con.
-Rồi chú sẽ phải hối hận.
-Tại sao?
-Vì con là một cô bé rất xạo.
-Xạo hay thực lòng không quan trọng. Quan trọng là gặp được con.
-Chú nói câu đó với bao nhiêu cô gái rồi?
-Nhiều lắm. Không kể xiết.
-Thế thì đâu có giá trị gì.
-Thì chú cũng xạo như con thôi. Chỉ có thời gian là không xạo. Hãy để thời gian giúp con.

*

Mấy tuần sau, nước lại cúp. Bù Khú ra đứng chờ ngoài giếng. Cô Lọ Lem nghèo lại bước qua cái cầu gỗ.
-Sao con không đem theo cái xô?
-Hôm nay con không lấy nước. Con đến để chào chú.
-Con đi đâu vậy?
-Con về quê, thăm cha.
-Cho chú đi theo với.
-Không được. Người ta sẽ hỏi chú là ai. Con biết nói sao?
-Con cứ nói chú là ông chủ tiệm may của con.
-Rồi tối chú ngủ đâu?
-Ngủ đâu cũng được.
-Muỗi nhiều lắm.
-Chú không cần ngủ.
-Nhưng mà không được. Có nhiều cái kẹt lắm. Con không đồng ý.
-Không đồng ý chú cũng đi.
-Biết nhà đâu mà tìm.
-Chỉ cần đến Long Xuyên là được rồi.
-Long Xuyên rộng mênh mông, sao tìm được nhà?
-Chỉ cần tới Long Xuyên và hỏi: có biết nhà cô Đào đâu không? Người ta sẽ hỏi lại: Đào nào? Đáp: cô Đào hoa hậu xứ Long Xuyên này. Là ai cũng biết.
-Thôi đừng tán nữa, Mắc cở lắm bố ơi.
Rồi Đào bỏ chạy qua bên kia sông.

*

Đào về quê bằng xe khách. Đến cầu Bến Lức giữa trưa nắng gay gắt. Bỗng nhiên nhìn qua cửa sổ thấy Bù Khú Tiên Sinh đang phóng xe máy chạy song song, còn đưa tay vẫy, cười toe toét. Đào thò đầu ra cửa xe.
-Trời ơi! Bố điên vừa vừa thôi.
-Hẹn ăn tối tại Long Xuyên.
-Bố về đi! Muốn chết hả?
-Muốn. Đến Long Xuyên rồi chết cũng không muộn.
Đào thụt đầu vô, nhắm mắt. Xe tung bụi mù. Bù Khú bị bỏ lại phía sau, cười ha hả.

*

Tiên Sinh đứng hút thuốc trên bắc Vàm Cống. Trời tím. Nước sông đen, lặng im. Mình đang đi tìm cái gì vậy? Tìm ai? Trong tâm thức chỉ còn một khoảng trời buồn. Cô bé hai mươi tuổi có cái miệng dễ thương ấy dường như đang đứng tách riêng ra một bên đời sống. Tiên sinh không còn thấy hồi hộp, náo nức như hồi sáng, chỉ là một nỗi trống trải mênh mông của hoàng hôn.

Và ông theo dòng người bước lên bờ. Ông chạy xe thật chậm, như trôi dạt giữa một thành phố xa lạ, cho đến khi nhìn thấy một quán ăn có cái sân rộng. Bù Khú tấp vào đó, bấm điện thoại.
-Chú đã tới Long Xuyên, đang ngồi ở quán Mù U.
-Kệ chú. Con không sẵn sàng tiếp chú đâu. Chú đưa con vào thế kẹt. Chú về đi!
-Không sao. Chú xin lỗi con. Cứ coi như chú đi Long Xuyên chơi một mình. Tối nay chú sẽ ngủ ở khách sạn, sáng về sớm.

Rồi tiên sinh tắt điện thoại. Lòng rỗng không. Cái khoảng trống ấy đã hiện ra từ lúc ông nhìn thấy bầu trời tím khi qua bắc Vàm Cống.
Màu tím của trời bây giờ đã biến thành đen, bao trùm lên những cụm mây lẻ loi đang hấp hối.
Vỏ chai lăn dưới nền nhà, ở đó có một con chó ốm yếu uể oải nhai những mảnh xương gà. Tiên Sinh không say nhưng đầu óc mờ mịt. Đường phố như những vệt sáng đục trôi nổi trong một thứ sương chiều u ám. Đào ơi. Chú xin lỗi con. Chú vẫn khát khao một cuộc hẹn liều lĩnh như vậy. Bên trong chú vẫn tồn tại một cuộc đột kích thầm lặng và dường như là cuối cùng của cảm xúc. Les derniers assauts des sens. Đó là một con quỷ lạ mặt, chính nó đã làm phiền con, đã làm con khó xử.

Tiên Sinh tựa ngửa vào thành ghế mây, mặt ngước lên trời, khói thuốc tản mạn, vỡ vụn trong cơn gió từ mặt sông. Rồi ông cảm thấy có một cái bóng đang ngồi trước mặt mình. Một cánh tay chống cằm, một mái tóc nghiêng đổ trên vai, và một cái miệng cười như hoa nở rực rỡ.
-Bố ơi! Đã hết điên chưa?
-Hết rồi. Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát.
-Vậy là vẫn còn điên. Bố chở con về.
-Về đâu?
-Về nhà con.
-Con dám sao?
-Cứ về đi. Con sẽ thu xếp.

Đào ngồi phía sau, ôm eo ếch. Hai người đi qua những cánh đồng bát ngát và đầy gió. Những ngôi làng nhỏ lốm đốm sáng trong đêm tối dày đặc. Bù Khú cứ theo vệt sáng mờ của con đường nhựa mà đi. Đèn xe máy không đủ sáng. Nhưng tiên sinh không có gì phải vội vàng. Một lúc sau Đào chỉ tay vào những đóm đèn phía trước.
-Đó là xóm nhà con. Nhưng mình dừng lại ở đây một chút. Con muốn dặn chú mấy việc.
Hai người ngồi trên một gò đất phủ đầy cỏ mượt và cũng phủ đấy bóng tối.
-Lúc nãy con đi tìm chú bằng cách nào vậy?
-Nhỏ bạn chở.
-Rủi lúc nãy không gặp chú thì sao?
-Con biết chú sẽ đợi con.
-Tại sao?
-Vì con biết chú rất thương con. Sao chú thương con dữ vậy?
-Không dám trả lời.
-Sao Không?
-Vì chú sợ con sẽ hỏi: ”Chú đã nói câu đó với bao nhiêu cô gái rồi?”
Đào ôm ngang lưng Bù Khú, ngả đầu vào vai ông. Bù Khú nói:
-Chú sắp chết.
-Chết đi!

Bù Khú nằm ngửa trên cỏ. Đó là một cuộc hẹn được sắp đặt bởi Thượng Đế. Có bầu trời đầy sao, có bãi cỏ êm ái, có đêm yên tĩnh, bát ngát. Và có bóng tối mênh mông.
-Con thích những người đàn ông liều mạng như chú.
-Thực ra con cũng là một người rất liều mạng.

Và tiên sinh đặt một ngón tay lên môi cô gái. Đào cười, hàm răng huyền thoại của cô ánh ngời trong bóng tối. Rồi cô ngậm ngón tay của ông. Đó là ngày thứ nhất Đức Chúa Trời tạo ra vũ trụ. Ngài phán: “Nụ hôn hãy sáng lên!” Que le baiser soit! Và nụ hôn đã hiển hiện. Et le baiser fut. Đó là lời Chúa. Tạ ơn Chúa. Hallelujah!


Đào Hiếu