Thứ Tư, 3 tháng 4, 2019

Trang thơ của Dạ Quỳnh

Liêu trai em
trăng rớt khuya chìm mây tóc xõa
tím khói buồn xưa em liêu trai
đừng chạm bởi vì trăng sẽ vỡ
nén lại dùm em tiếng thở dài

mai mốt
hồ ly không dám hẹn
là sương
sương sẽ mất theo ngày
là mây
mây nổi chìm theo gió
là khói
đành thôi nhé
khói bay

từ đáy tình đau em lớn dậy
hồn hoa lẩn khuất dạo vườn anh
mai mốt em về qua cõi ấy
dặn lòng không nhớ vạt trăng xanh
chẳng mang gì cả mà sao vẫn
nặng quá, dường như có cái gì ...
đêm đã tàn rồi cung nguyệt tận
thôi em đừng khóc nữa, hồ ly !

lục bát ngẫu nhiên 

có người nhớ một người 
xa
có người nhớ quá
người ta
bữa nào

có người chuốt nhọn mũi dao
chạm vào
và thử nỗi đau
chết người

có người đánh rớt nụ cười
tầm xuân biếc nụ hoa đời đã xưa

08.9.17


Lục bát chờ thu

giờ
chiều đã sắp thu chưa
vàng sân lá cũng như xưa
lá vàng

tóc em
giờ
một suối ngàn
ngang lưng
ánh lụa
đợi bàn tay anh

13.8.16